KyThuatQGNTSaiGon  
 
  Đi Săn Heo Rừng 11/21/2024 6:37am (UTC)
   
 

 ( Tác Giả Huỳnh Lão)

Năm ấy,đã vào khoảng sau hai mươi ba tháng chạp...chúng tôi nhận đuoc mảnh giấy con với vỏn vẹn mấy dòng: Nó lại về phá rẫy,mau lên cho kịp!Chín Nhàn"
Thế là chúng tôi hấp tấp lên đường. Súng đạn và trang cụ săn bắn lúc nào cũng sẵn sàng,chỉ chờ có dịp là đi ngay.Bởi vì "Nó" là một thách thức lớn đối với chúng tôi.
Bọn tôi gồm 3 tay súng ,đèo nhau trên hai chiếc honda.Một chiếc chất đầy trang cụ săn bắn và lương khô,có cả một chai rượu thuốc" Châu Công Bách Tuế" để ngừa sơn lâm chướng khí nữa.

 Cả bọn rời thành phố từ tò mò sáng,nhắm hướng Phương Lâm trực chỉ.Lần này vì gấp quá,không kịp mời Ông Chín Công là một bậc thầy lão luyện về săn bắn. Ở tuổi 65 ông vẫn còn vững tay súng để hạ những con thú dữ.Nhưng mà có lẽ "No'" cũng chưa đáng mặt để phải vời bậc Thầy "Thượng Sơn"

Trong nghề săn bắn,chủ yếu là kinh nghiệm đường rừng,thông thạo tập tính riêng của từng loại thú,có những kỹ thuật của "Trinh sát" để tiếp cận được con mồi,sau đó mới cần đến sự chính xác của đường đạn...Tất cả tay săn có bản lĩnh đều phải nắm vững điều này,ngoài cái vốn to gan lớn mặt sẵn cỡ.Anh Năm Sung là người kế vị Ông Chín nên dẫn đầu trong chuyến đi này.Người thứ hai là anh Mười và tôi là người nhỏ nhất trong bọn...

Từ SàiGòn đi Dalat ,tới cây số 125 là chỗ Phương Lâm,đi tiếp khoảng 5 cây số nữa có một xóm nhà ven đường ,nơi dừng chân của chúng tôi là nhà ông Chín Nhàn...Theo lệ kiêng dè ở xứ rừng ,không ai nói thẳng ra "Nó" là cái gì,nhưng ai cũng ngầm hiểu "Nó" là con heo rừng hung tợn nhất ở đây. Thành tích của nó đã đáng mặt bậc thầy của đồng loại.

Mùa nắng năm nay một tổ kiểm lâm đang đi tuần giữa trưa,bỗng nghe cây rừng xào xạc ,mò đến nói mới hết hồn thấy con heo to lớn với răng nanh cong vút,đang lăn lưng vào gốc cây chai để tẩm nhựa chai lên da,vì bị bọ chét cắn ngứa..Họ dương súng lên vừa đúng lúc nó nhận ra mùi lạ và vụt chạy Súng nổ làm nó bị thương để lại vết máu kéo dài..Tổ Kiểm Lâm không dám đuổi theo,vì ai cũng biết đó là lúc cực kỳ nguy hiểm.

Vì bản năng tự vệ của nó rất hung hãn,từ trong bụi rậm nó sẽ lao ra tấn công người săn đuổi trong chớp mắt.Chuyện đường rừng còn lưu truyền về những cái chết thê thảm trong trường hợp này.May mà hôm đó họ còn bắn hú họa thêm mấy phát nữa.Cũng có trường hợp vừa nổ súng bắn trật ,khói chưa tan đã thấy nó lao tới kề tận mặt.Vì vậy đã thành nguyên tắc với thợ săn thú dữ:Vừa nổ súng phải lách mình dời chỗ ngay.

Lần thoát chết thứ hai của nó còn oanh liệt hơn nữa...Mùa mưa vừa rồi,trên đường xuống rẫy,nó đã dính"bẫy treo"của anh"Ba con đực".Một chân trước của nó mặc vào thòng lọng,bị dây rút lên cao.Dây bẫy treo là một sợi dây cáp thép,đường kính 6 ly,chịu sức kéo tới 500 ký,do tôi gởi lên cho anh...Vậy mà,nó vẫn đu người lên cắn đứt te tua! Dễ nễ thật,nhưng cũng còn kém thành tích của một con heo khác... 

Hồi đó trên vùng rừng Mã Đà,Bà Rá,vùng đất đã sản sinh ra câu" Mã Đà sơn cước anh hùng tận!",có một con heo rừng cũng bị dính bẫy treo lơ lửng,nhưng với một chân sau mắc vào thòng lọng.Sáng ra thăm bẫy,người ta chỉ thấy một khúc chân heo nát bấy ở đầu khuỷu đang treo tòn teng trên đây,máu đầy dưới đất...Thì ra nó đã cố cong mình lên nhưng miệng không với tới sợi dây,mới đành cắn đứt lìa chân để thoát hiểm.Quả là một khúc hùng ca đầy bi tráng của loài heo rừng!

Cơm trưa xong,chúng tôi cũng mấy bạn rẫy"Hành Quân" ngay.Theo đường mòn,phải lội sâu vào hướng chân núi khoảng 10 cây số kể từ đường nhựa.Hai bên đường chen lẫn rẫy cà phê xanh ngắt. Dưới chân núi là vùng rẫy trồng đủ loại hoa màu.Bên kia núi đã giáp giới tỉnh Thuận Hải.Đây là nơi tiếp giáp giữa nương rẫy và rừng núi bạt ngàn,là vùng thực phẩm trù phú hấp dẫn muo^n  thú.Thỉnh thoảng vẫn có Gấu,Sơn Dương,Nai...là loại sống trên thâm sơn xuống kiếm ăn trở bữa. Còn Heo, Me^~n  ,Chồn,Khỉ..thì là khách thường xuyên ,không mời vẫn cứ tối.

Qua một con suối là đã tới nơi,chúng tôi dừng chân nhào xuống trầm mình cho khỏe rồi mới về trại rẫy của ông Chín nhàn.Trại nầy khá rộng ,cất giữa rẫy bắp.Trên trần là giàn gỗ thưa làm nơi cất trữ bắp giống.Ngày thì nấu nướng,tối lại đốt củi un khói lên..vủa sưởi ấm ,xua muỗi,lại sấy bắp luôn,nhất cử tam tứ tiện.

Anh "Ba con đực":xách súng ra sau nổ liền hai phát báo hiệu.Lát sau dân giữ rẫy chung quanh lục tục kéo tới...Rất bất ngờ là có ông" Y' Lênh,người Thượng gốc cò ho xách theo một con kỳ đà cỡ 2 ký,vừa bẫy được trên triền núi,thế là liền mở ra một trận nhậu sốt dẻo với kỳ đà nướng chấm muối ớt ngon bùi hơn hẳn thịt gà!Riêng anh Nam Sung nhất định không ăn vì sợ chưa chi kỳ đà cản mũi.

Cuộc nhậu còn là cuộc họp mặt "Mặt Trận" để bàn phương án"tác chiến" cho chúng tôi.Theo các nguồn tin thì nó về rẫy suốt một tuần liền,khi chỗ này lúc chỗ nọ cách nhau mấy cây số.Nhưng hai đêm qua chẳng hiểu vì sao lại lặn mất.Càng nghe nhiều về hành tung xuất quỷ nhập thần của nó chúng tôi càng hoang mang.Có điều dễ hiểu là dân giữ rẫy ban đêm...thỉnh thoảng cứ đánh kẻng,rọi đèn tứ phía,nên nó đã kỵ ánh đèn,không thể đội đèn đi lùng được.Anh Năm Sung nãy giờ lặng nghe và nhíu mày suy nghĩ. Riêng Anh Mười thi "nổ" một hơi dòn dã:  " Bà con yên tâm đi,đã có Mười này thì sẽ không còn có nó. Trước khi đi tui đã dặn bà xã là đi chợ tết hãy khoan mua thịt....!"Đêm đó chúng tôi nằm nhà dưỡng sức,đón gió nhin trăng để ước lượng cho bối cảnh đêm sau. Bà con giữ rẫy cũng được căn dặn là đêm nầy cứ ngủ say,đừng khua động gì cả.

Sáng sớm đã được tin là nó vẫn không về,nhưng có một bầy heo lứa đã trở lại rẩy đầu của anh ba. Chúng tôi ra ngay hiện trường còn nham nhở vết tích..Anh Mười nổ quỳ xuống xem xét kỹ các vết chân rồi khẳng định ngay bầy heo có 5 con.Tôi hỏi du`a:" Mấy đực,mấy cái?" thì anh ngần ngừ,chưa dám ..."Nổ Tiếp". Chúng tôi truy lùng kha vật vả theo vết chân thì dò được hướng của bầy heo xuống từ núi. Theo tới chân núi ,mọi người giật mình khi phát hiện ra một vạt đất cao dẫm đầy dấu chân heo lớn hơn cả. Anh Ba đặt mấy ngón tay vào một dấu rõ nhất rồi quả quyết " Nó đấy rồi"Chỗ này rất xa chỗ nó dính bảy lần trước. Lòng tôi bỗng hồi hộp kỳ lạ với cái cảm giác đêm qua nó đã tới đây rồi...chợt dừng lai. Phải chăng nó đã biết tất cả? 

Nghiên cứu kỹ địa thế,chúng tôi chọn lấy rẫy đậu phọng của anh Ba làm trận địa phục kích. Ngày hôm đó dân rẫy góp sức gom nhiều đống củi lớn,đặt cách khoảng 100 mét chạy dài suốt bìa khu rẫy,chỉ chừa trống 200 mét ở khoảng luồng đi của nó dẫn vào rẫy đậu.Trên khoảng này lại đào sẵn ba hố nằm cách đều nhau,có phủ cây lá ngụy trang ,có cắm cọc giới hạn khẩu độ quay súng để tránh bắn lần nhau.

Đêm xuống ,chúng tôi ra vị trí mai phục từ bảy giờ tối.Anh Năm Sung nằm hố giữa làm tay súng chính,thủ khẩu carbine M.1 với hộp đạn đã cưa đầu chữ thập.Anh Mười và tôi nắm hai bìa,mỗi người một khẩu hai nòng calip 12,lắp sẵn đạn săn thú lớn. Tất cả hướng nòng vào trong rẫy. Anh "Bà con Đực" và vài người nữa lo đốt cháy các đống củi,rồi về mấy chòi canh rẫy treo đèn lên.suốt một tuyến dài dọc chân núi là các đốm lửa bập bùng,chỉ riêng chỗ này thì màn đêm dầy đặc...âm thầm chứa ba đôi mắt háo hức...

Đêm nặng nề trôi,chúng tôi căng mắt chờ đợi,tai cũng căng ra ,lắng nghe từng hơi thở của núi rừng ,mãi cho đến lúc ..trời rạng sáng. Cả bọn lặng lẽ ra về ,âm thầm nghe hơi thở của chính mình nặng nề trong lồng ngực.Tôi mỉm cười với ý nghĩ hình như...trí khôn của loài người còn kém loại thú trong trường hợp này!Sau khi ngủ lấy sức ,thức dậy,cả bọn lại đau như heo đá khi nghệ tin: Đêm qua nó đã về.Không biết bằng ngã nào mà lòn sâu vào rẫy bắp,ngay sau rẫy đậu của Anh ba ,chỉ cách chỗ chúng tôi khoảng 300 mét.

Ông Chí Nhàn lắc đầu ngao ngán:  " Không lẽ nó đằng vân như Trư Bát Giới ?  "Là lạ lần này nó đi đơn độc.Hay là ..hai đêm qua nó cũng đang "trinh sát" chúng tôi,đang tìm cách "Phục kích" lai ? Trận này quả là "Kỳ Phùng địch thủ đây" Sau khi bàn bạc kỹ,chúng tôi kiên trì giữ vững trận địa. Anh em giữ rẫy lại vất vả đi gom những đống củi mới...

Trời vừa sụp tối cả bọn lại mò ra chỗ cũ. Ai cũng sôi gan trong lòng nên chẳng nói tiếng nào. Sắp xếp chỗ nằm xong,tôi gương súng ngắm thử mọi góc độ..Hai chấm son dạ quang bôi ở đỉnh đầu ruồi và khe chiếu môn vẫn nhận được khá rõ. Từ chỗ nằm ,tôi thấy rõ những ngọn cây đậu đang lao xao trong gió,in đậm nét trên nền trời. Tôi yên tâm chờ đợi,tỉnh người hẳn trong cơn gió lạnh của núi rừng. Sương đã xuống ướt trên nòng súng.Trăng hạ tuần cuối năm vẫn còn lững lờ sau triền núi,toả ánh sáng mờ mờ ma quái.

Đã hơn mười giờ đêm mà nó vẫn biệt tăm.Chợt thèm một điếu thuốc,nhưng cả bọn đều bỏ thuốc ở nhà vì ngán tài thính hơi của nó,đành mở bi đông ngớp một ngụm trà đậm.Tôi nghiêng tai trên nền đất để lắng nghe hết mọi tiếng vọng từ thâm u ,nổi bật nhất vẫn là tiếng thác trên nguồn rì rào bất tận...Chợt từ phía chân núi vẳng đưa mấy tiếng "lắc rắc"của cành khô,tôi nín thở lắng nghe...Tiếp theo nghe rõ dần là tiếng "rào..rào" ngắt nhip rồi ngừng hẳn. Bất ngờ,từ khoảng tối giữa tôi và đám than đỏ ửng đằng kia bật lên mấy tiếng khich manh,rồi tiếng "lịch bịch " nặng nề liên tiếp vang dài theo cánh trái ,tiến vào trong rẫy,chen lẫn nhiều tiếng nhẹ hơn lào xào cây cỏ...

Chắc chắn là nó đến rồi,nhưng tôi vẫn chưa kịp thấy gì ,vì đám mì đằng xa đang chận mất một góc nền trời thì mọi tiếng động lại im bặt.Trong màn đêm tôi biết nó đang rướn cổ đánh hơi,nghe ngóng động tịnh,nên càng nép mình nín lặng theo.Loai heo rừng là vậy,hễ con đầu đàn đang chạy chợt dừng lại là cả đàn làm theo.Đang nhai rào rào một lúc ,nó sẽ chợt dừng cả đàn để lại đánh hơi nghe ngóng,rồi mới ăn tiếp.Tiếng lịch bịch lại vang lên rất rõ.Trên nền trời bóng từng con heo đang chạy lúp xúp ngang qua trước mặt tôi,hướng về giữa rẫy...Chợt hiện lên dáng một con heo to lớn đang đứng gục gạc cái đầu,như làm hiệu cho phép bầy heo tự do tung hoành Bụng nó cao hơn cả ngọn cây đậu,vach thành một đường cong vạm vỡ rõ nét.Tôi đưa mắt vào khe nhắm...Đỉnh đầu ruồi đã đặt ngay tại nó.Không gian như đông đặc!Vừa lúc ngón tay tôi sắp bóp cò thì nó vụt mình phóng vào giữa rẫy.Tiếc hùi hụi...Tôi đành đưa súng hướng theo một con khác,rồi hồi hộp chờ đợi.

Bỗng"Rầm,Rầm,Rầm!"Ba phát nổ gần như liên tiếp,phát thứ ba chậm hơn một chút đó tôi bóp cò. Bầy heo đực phóng lên,phóng ào ào tán loạn.Tiếng chân gấp rút tiếng en ec hoảng hốt kéo dài và mất biết phía chân núi.Ba đầu đèn như bật sáng cùng một lúc,quét lia lịa khắp rẫy,rồi cũng hướng về về một chỗ,cách Anh Năm hơn 30 mét : Nó đang nằm lật ngang một đống.Cả ba ghìm súng tiến lên,đến nơi cũng vừa lúc nó húc mạnh một cái rồi bất động.Xem xét kỹ thấy nó bị trúng sau mang tại một vết,đó phát đầu tiên của Anh Năm,phát thứ hai của Anh Mười là bốn lỗ đạn gặm trên nách nó.Thì ra cả hai người đều ngắm kỹ trong lúc nó đứng yên nghe ngóng và gần như bóp có cùng lúc Nhờ vậy nó mới chịu nằm ngay tại chỗ.

Cả bọn lại rọi tìm " Phát thứ ba" Kia rồi...một con heo nhỏ khoảng 20 kỳ đang nằm sẩy chân ,đầu quay về núi. Từ chỗ trúng đạn của tôi ,nó chạy thêm mấy chục mét nữa mới chịu nằm lại sa trường.Chung quanh rẫy đã láng nháng ánh đèn và tiếng người í ới. Mọi người nghe tiếng súng nó là kéo ra ngay,thì ra họ cũng nằm thao thức mong chờ kết quả. Đến nơi ai cũng giật mình trước một con heo rừng lớn hiếm thấy.Nó dài có hơn một thước nặng không dưới 80 ký,heo nhà tương đương không thể nặng bằng heo rừng.Lông gáy trên lưng nó màu nâu sẫm,đâm ra tua tủa trên lớp da chai dày cộm. Đặc biệt là cặp nanh dài một tấc,chìa ra cong vút coi dữ dằn làm sao. Với cặp răng nanh này thì đến cọp cũng phải kiêng dè nó....Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm,lòng rộn rằng trước niềm vui của mọi người.

Sáng hôm sau ,nó đã được đưa về tận nhà ông Chín Nhàn.Cả xóm bu đông nghẹt ,ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy nó,cho thỏa lòng căm tức ,rồi lại nhìn chúng tôi như những .."Hiệp Sĩ.." trong cổ tích! Khỏi phải nói,anh "Mười Nổ" và Anh " Ba con Đực" là hai người tường thuật tại chiến trường sôi nổi nhất!

Ngay buổi chiều,công việc ngã thi.t hai con heo đã xong.Đến tối,cả xóm rẫy tổ chức liên hoan với chung tôi bằng một trận nhậu tàn canh khói lửa.Một nồi cháo lòng tổ chảng với những miếng ngon nhất dành cho chúng tôi.
Ông Chín Nhàn trịnh trọng nâng cái đĩa đựng cặp răng nanh quý hiếm,trao cho anh Năm Sung ,như một nghi thức theo truyền thống xứ rừng dành cho thợ săn.Anh Năm giữ một chiếc,còn một chiếc tặng cho ông Chín để kỷ niệm với xóm rẫy.
Năm đó chúng tôi vui một cái tết rất hả hê...

          Tháng Chạp Năm 1994

           Huỳnh Lão
                  

Trang Văn Thơ Trường Trung Học Kỹ Thuật QGNT SaiGon
Trân trọng giới thiệu đến Ban Bè cùng Thân Hữu.
Sanjose,12-2008
Thực Hiện: DaLat

 

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
have been 981 visitors, 9 visitors (9 hits) on this page!
This website was created for free with Own-Free-Website.com. Would you also like to have your own website?
Sign up for free